TĂNG BÁ HÙNG
Nguồn: Quechoa

Phong trào viết áp dụng sáng kiến, kinh nghiệm (SKKN) trong nhà trường đã có từ rất lâu. Công bằng mà nói, nhiều SKKN của các nhà giáo là sản phẩm trí tuệ, khoa học và tâm huyết có giá trị sử dụng trong thực tiễn khá tốt. Nhưng trong vài năm gần đây (không, có lẽ phải mấy chục năm gần đây), phong trào này lại trở thành một biểu hiện hình thức nhất trong bệnh hình thức của ngành. Khỏi phải nói về bệnh hình thức trong giáo dục. Thời còn làm Bộ trưởng, Ông Thiện Nhân quả là một thầy lang cao tay bắt mạch. Ông bắt đúng bệnh lớn nhất của ngành. Nhưng thực tế chuyên môn của ông cũng chỉ làng nhàng, không chữa được, ông để bệnh nhân cứ chết lâm sàng rồi… lên trên ngồi ngắm và phán. Bệnh này có căn của nó là bệnh háo. Háo danh hiệu thi đua. Bản thân thi đua là tích cực nhưng thi đua một cách hình thức lại mang lại hiệu quả thấp, thậm chí là hậu quả. Danh hiệu thi đua phải bằng thực tế công việc và kết quả công việc. Danh hiệu thi đua phải là kết quả xứng đáng của quá trình làm việc tự giác và mang tính giáo dục. Vậy mà, vì háo danh hiệu: CSTĐ, LĐTT, LĐTTXS… cấp này cấp nọ nên phong trào viết và áp dụng SKKN cứ vào chặng nước rút là vô cùng sôi động và cũng… vô cùng bi-hài. Tôi không thể kể hết những chiêu, những trò mà các nhà giáo diễn trong cái gọi là phong trào này. Mặc, chỉ cần được xếp loại C cấp trường là có thể đạt danh hiệu LĐTT rồi. Nực cười, tôi đã nhiều lần làm chủ tịch HĐKH cấp trường chấm SKKN, có đồng ngiệp năn nỉ: “Anh nhớ đừng để em loại A nhé”. Khốn khổ, xếp loại A là phải gửi về Phòng mà. Tất nhiên, những SKKN kiểu như thế chỉ đạt loại… “Không xếp loại”. Đấy là thời điểm đó. Còn ở “thời thổ tả” này, chỉ có nước ngoảnh mặt làm ngơ. Gần 30 năm dạy học, tôi đã có chí ít 02 SKKN được xếp loại C cấp tỉnh nên rất rõ việc làm nghiêm túc về SKKN. Vậy mà, mấy cháu mới ra trường 1, 2 năm đã lại bị cuốn vào cái SKKN này. Khổ, mới dạy chưa được trăm tiết, lấy đâu ra sáng với chả kiến, kinh với chả nghiệm. Đến người nhà mà các cấp quản lí vẫn ép các cháu thì thật là.. mất dạy! Sao không dành thời gian đó mà xem lại việc dạy và học cho thật chu đáo đi. Vừa đỡ cho đồng nghiệp, vừa có lợi cho con em nhân dân. Tôi xin kết thúc suy nghĩ của mình bằng một câu của thầy giáo Lãng trường Hải Xuân trong phim “Rừng chắn cát” đang chiếu trên VTV1 :”Thật vớ va vớ vỉn!”.
Tác giả gửi Quê choa
0 Để lại nhận xét:
Đăng nhận xét