Giáo dục Việt Nam: Gaddafi ở Đồng Hòa – Hải Phòng

Nguồn: Giangnamlangtu

Đôi lời giới thiệu

 Sau khi đăng bài “Bài giảng đạo đức “cười ra nước mắt” của hiệu trưởng trường trung học phổ thông Giang Nam lãng tử  nhận được thư phản hồi của độc giả  Giaovienhongbang@yahoo.com.vn
và đọc thêm trang web của báo Phụ nữ:  http://webphunu.net/forum/showthread.php?t=3553).
Nhận thấy bức thư phản hồi này nêu được thực trạng bi đát của một trường Trung học phổ thông ở Hải Phòng, song ngẫm kỹ thấy kiểu quản lý độc tài và ngu dốt này cũng có thể rải rác đó đây trên đất nước ta. Các nhà quản lý cấp Bộ Giáo Dục và cấp Sở  Giáo dục nên nghiên cứu đặc thù ngành giáo dục, một ngành đặc biệt, không thể dùng các biện pháp hành chính và quyền lực hòng đem lại kết quả và chất lượng tốt. Hình như ngành giáo dục phổ thông nước ta thiếu một triết lý giáo dục căn bản. Giang Nam lãng tử xin đăng lại nguyên văn phản hồi để bạn đọc, nhất là nhà quản lý giáo dục, tham khảo.
 Qua nội dung của cuốn “Tập bài đạo đức” và những lời trần tình, biện hộ thiếu trách nhiệm với học sinh của tác giả, sự lên án mạnh mẽ của dư luận đã nói lên năng lực và trình độ của hiệu trưởng Đỗ Thị Lai!
Chúng tôi khẳng định rõ rằng cuốn “Tập bài đạo đức” được in ấn bài bản, đưa vào dạy tại nhà trường từ năm 2004!
 Có lẽ, ai đọc bức thư của chị L và đọc nội dung cuốn “Tập bài đạo đức” sẽ đều có câu hỏi “Tại sao một cuốn sách như vậy mà chúng tôi vẫn dạy, mà dạy tới 8 năm trời”?
Ngày mới thành lập, trường nằm ngay sát một cánh đồng, đi lại khó khăn, cơ sở vật chất rất thiếu thốn! Những buổi trưa hè, nắng gay gắt, sân trường không có một bóng mát của cây xanh. Sau mỗi trận mưa, sân trường ngập bùn đất. Những buổi họp không có bàn ghế cán bộ giáo viên phải ngồi dưới nền đất … .Dù khó khăn, vất vả, nhưng lúc ấy chúng tôi cảm thấy rất tự hào, rất vui và hạnh phúc.
 Chúng tôi đã đặt nhiều niềm tin. Chúng tôi cũng đã hy vọng!
 Nhưng chúng tôi đã vô cùng thất vọng!
 Khi bà Đỗ Thị Lai nhậm chức, bà ấy đã chỉ đạo và bắt chúng tôi làm việc như những người “lao động khổ sai”! Chúng tôi phải đến trường cả 7 ngày trong tuần, từ sáng đến tối, nếu không phải lên lớp thì đi “trực ban”. Những ngày cuối học kỳ của mỗi năm học, bà Lai bắt giáo viên phải nhập điểm vào máy tính rất sớm, nếu ai không hoàn thành, bà ấy sẵn sàng chửi mắng bằng thứ “ngôn ngữ vỉa hè”! Để hoàn thành được công việc, có những giáo viên phải ở nhà “ru” chồng, ru con ngủ, rồi nửa đêm lặng lẽ đến trường làm thâu đêm! Nếu mất điện phải tự bỏ tiền ra thuê máy nổ mà làm!
Điểm đầu vào của học sinh trường tôi rất thấp, học sinh không đủ điểm lên lớp, phải thi lại hoặc ở lại lớp thì bà ấy cũng chửi mắng chúng tôi, ép chúng tôi phải cho lên lớp!
 Hàng tuần, bà ấy gọi giáo viên đến trường họp bất cứ lúc nào, kể cả buổi tối. Có những buổi họp từ trưa đến chiều, họp xong không có thời gian để ăn cơm và phải lên lớp luôn, những tiết dạy mệt mỏi và đói lả người! Có những buổi họp từ chiều đến tối. Họp xong về đến nhà thì chồng con đã đi ngủ! Chúng tôi đến họp ngoài giờ hành chính chỉ để nghe bà Lai kể lể về “thành tích” của bà ấy. Bà ấy càng nói, càng thể hiện sự kém hiểu biết của mình!
 Áp lực công việc, sự vất vả, đồng lương eo hẹp đã dẫn tới nhiều giáo viên phải bỏ việc hoặc chuyển trường! Đội ngũ giáo viên chúng tôi vô cùng mệt mỏi. Đã có những người chồng không hiểu nỗi khổ của vợ và gia đình họ đã tan nát.
Không tuần nào ở trường tôi là không có nước mắt của giáo viên. Họ đã phải khóc vì bị bà Lai chửi mắng, họ đã phải khóc vì sự lục đục trong gia đình, họ cũng đã phải khóc vì gia đình nguy cơ gia đình tan vỡ ….
 Ban đầu, có những giáo viên đã góp ý bằng những lời chân thành (ví dụ cô Bùi Thị Băng, nay đã nghỉ hưu) nhưng bị bà ấy chửi mắng thậm tệ, giằng bỏ micro không cho nói nữa và từ đó không ai dám lên tiếng và không ai thèm góp ý nữa.
Khi nhiệm kỳ đầu tiên của bà Lai kết thúc, Sở giáo dục Hải Phòng tổ chức lấy phiếu tín nhiệm bà Lai về vấn đề bổ nhiệm hiệu trưởng nhiệm kỳ mới. Không ai bảo ai, chúng tôi đều không tín nhiệm bà Lai nữa. Nhưng mặc cho kết quả lấy phiếu tín nhiệm của bà Lai rất thấp, bà Lai vẫn cứ tại vị! Và chúng tôi đã tuyệt vọng!
 Từ đây, một cuộc trả thù và những hành động của bà Lai mang tính đàn áp nghiệt ngã, nhẫn tâm đã diễn ra, đẩy không khí làm việc của chúng tôi căng thẳng đến tột độ!
Bắt đầu là việc sắp xếp những vị trí cốt cán của trường. Bà Lai đã thay toàn bộ đội ngũ lãnh đạo tổ chuyên môn vì cho rằng họ là những người cầm đầu việc “chống đối, đảo chính” (lời của bà Lai). Chính vì vậy, mấy năm gần đây, trong các buổi sinh hoạt chuyên môn, hầu hết không nói gì về chuyên môn!
Bà Lai đã dựng một giáo viên mới ra trường không có uy tín chuyên môn, chưa từng là giáo viên giỏi, chưa đủ số năm lên làm phó hiệu trưởng. Cũng chính vì vậy, giáo viên trong trường thường nói với nhau: “Cần gì phải giỏi, cứ nhìn phó hiệu trưởng mà phấn đấu”!
Bà Lai cũng đã đã dựng một Chủ tịch công đoàn là một công cụ để thực hiện những lệnh trừng phạt mà bà ta áp đặt, chỉ đi soi và trừ thi đua những người được bà Lai chỉ định.
 Bà Lai cũng dựng một trưởng ban “Thanh tra nhân dân”. Trưởng ban Thanh tra nhân dân cũng không làm đúng chức năng, nhiệm vụ quy định, Thanh tra nhân dân cũng lại là một công cụ để thực hiện những mệnh lệnh của bà Lai nhằm đàn áp chúng tôi, gây mâu thuẫn nội bộ! Sau khi sự vụ “Tập bài đạo đức” lên báo, trong các cuộc họp phụ huynh, chính trưởng ban thanh tra nhân dân đến từng lớp để ép phụ huynh ký vào biên bản yêu cầu tiếp tục cho dạy cuốn “Tập bài đạo đức” tại trường.
Để củng cố thêm quyền lực, tạo được nhiều phiếu và ý kiến đồng thuận trong Chi bộ Đảng, với cương vị là Bí thư chi bộ, bà Lai đã tiến hành kết nạp Đảng cho những người thân cận của bà ấy. Những người có uy tín, có năng lực tốt thì đều bị gạt ra khỏi danh sách.
Chúng tôi đã mất hết lòng tin, phải cam chịu đến cùng cực!
Ở trường chúng tôi, từ cổng trường đến cuối trường, đều có người nhà bà Lai. Bước vào cổng trưởng là bảo vệ, em rể bà Lai. Vào đến Văn phòng nhà trường là cháu ruột bà Lai, sau trường cũng là cháu bà Lai được đưa vào để bán căng tin trong trường.
 Khi củng cố xong quyền lực, trong các cuộc họp, bà Lai đã chửi bới chúng tôi thậm tệ, gọi chúng tôi lên để điều tra chửi mắng. Bà Lai còn ra “sắc lệnh” cấm chúng tôi ngồi cùng nhau hay nói chuyện to nhỏ với nhau bất cứ trong hay ngoài trường, bất kể ngày làm việc hay những ngày nghỉ lễ! Trong những ngày nghỉ, nếu chúng tôi có đi tham quan đâu đó với nhau mà bà Lai biết được thì bà ấy gọi từng người lên để điều tra, xét hỏi và chửi mắng! Ngay phó hiệu trưởng Vũ Quang Vinh, người đã sát cánh cùng bà Lai từ khi trường vừa thành lập cũng bị bà Lai chửi mắng, mạt sát thậm tệ và phải xin chuyển trường!
Những năm gần đây, bà Lai tuyển mới rất nhiều giáo viên. Những giáo viên có kinh nghiệm, chuyên môn tốt thì không xếp giảng dạy và chủ nhiệm mà phân công đi “trực ban”, thay vào đó là những giáo viên mới ra trường. Với cách làm như vậy, học sinh trường chúng tôi làm sao có thể thi được cao đẳng hay đại học?
 Một việc gây bất bình trong hội đồng nhà trường đó là bà Lai đã đuổi việc một nhân viên thiết bị (Cô Huế). Cô Huế đã làm công tác thiết bị ở trường đã được 6 năm, có nhiều kinh nghiệm, được anh em quý mến. Năm học này, bà Lai đã tuyển một người khác vào biên chế thay vị trí cô Huế và buộc cô Huế thôi việc mà không báo trước. Điều đáng nói là, người được tuyển thay cô Huế là cô Huyền lại không có nghiệp vụ thiết bị bằng cô Huế. Cô Huyền còn được phân công giảng dạy môn Địa lí!
Bà Lai cũng đã thực hiện việc “đày ải” chúng tôi bằng cách xếp thời khóa biểu giảng dạy hoặc trực ban kín cả tuần, không có lấy một ngày nghỉ. Những người bà ấy nghi ngờ là đứng đầu cuộc “đảo chính, chống đối” thì bà ấy sắp xếp buộc phải đi đến trường vào tất cả các ngày, các buổi trong tuần!
 Nhưng khổ nhất vẫn là những giáo viên chủ nhiệm!
 Theo chỉ đạo của Hiệu trưởng Đỗ Thị Lai, tất cả học sinh trong trường phải mua đủ các đồ dùng của do hiệu trưởng lên danh sách. Nhiều giáo viên phải bỏ tiền ra để trả cho bà ấy những khoản vô lí vì ngượng với học sinh, cha mẹ học sinh!
 Mỗi khi bàn ghế, bóng điện, quạt trần, gạch nền nhà, tường nhà, công tắc, ổ điện, cửa kính … của lớp bị hỏng, bà ấy bắt lớp phải bỏ tiền ra đền. Mỗi năm, mỗi lớp phải bỏ tới hàng triệu đồng để tiến hành tu sửa! Tiền ấy chúng tôi cũng phải bỏ ra hoặc thu của học sinh ….
 Chúng tôi cũng không hiểu ngân sách dành cho bảo quản nâng cấp cơ sở vật chất nhà trường bà ấy để đâu. Ngoài ngân sách nhà nước cấp, kinh phí bảo quản cơ sở vật chất được trích ra từ nguồn tổ chức dạy thêm, mỗi tháng hàng chục triệu đồng cũng không được bà Lai sử dụng đúng mục đích.
Về xếp loại thi đua, đánh giá công chức cuối năm: Đây có lẽ là điều “Cười ra nước mắt” nhiều nhất ở trường chúng tôi!
Để đánh giá thi đua, bà Lai đã đề ra 24 tiêu chí “kỳ quặc” (Chúng tôi đùa với nhau là 24 viên đại bác)! Chúng tôi tin chắc rằng, nếu bộ tiêu chí này áp dụng trên cả nước thì hàng triệu giáo viên đều không thể hoàn thành được nhiệm vụ. Có thể kể một số ví dụ như sau:
 + Bà Lai cho may đồng phục bắt chúng tôi phải mặc hàng ngày, mặc cả khi lên lớp, khi đi liên hoan …! Chỉ cần một ngày không mặc là cả năm không hoàn thành nhiệm vụ! Những ngày mưa dầm gió bấc, những ngày rét đại hàn, quần áo đồng phục dù có bị ướt chúng tôi vẫn phải mặc để lên lớp giảng dạy!
+ Hàng tuần, bà Lai cho một đội tuần tra tiến hành “kiểm tra nội vụ” từng lớp. Nội dung kiểm tra là học sinh có mang thắt lưng, mặc áo quần đồng phục, đeo huy hiệu Đoàn hay không. Nếu chỉ một học sinh không có thắt lưng … thì cả giáo viên chủ nhiệm và giáo viên dạy của ngày hôm đó đều bị trừ điểm … .
Ngoài những bộ tiêu chí như ở trên, chúng tôi còn bị soi xét cả những lức được coi là riêng tư  nhất!
+ Những ngày lễ, tết chúng tôi rủ nhau đi chơi cũng bị bà ấy gọi lên điều tra xem tại sao lại dám tự tổ chức đi chơi? Trong chuyến đi có những ai? Đã nói gì với nhau? Đi với mục đích gì?
+ Đi ăn cưới đồng nghiệp, giáo viên không đi cùng bà Lai cũng bị bà Lai gọi lên chửi bới, bảo chúng tôi là tụ tập, chống đối … .
 Và tất nhiên, những giáo viên ấy đều bị xếp loại thi đua cuối năm không hoàn thành nhiệm vụ , ghi vào hồ sơ!
 Cả năm làm vất vả, nhưng đến cuối năm, hầu hết giáo viên đều bị bà Lai xếp loại không hoàn thành nhiệm vụ và lại bị rêu rao, chửi mắng, dọa dẫm đuổi việc!
 Còn những người trong gia đình nhà bà Lai (kể cả những người không phải là cán bộ, nhân viên của trường như bà Đỗ Thị Hưng, bán căng tin của trường) cũng được xếp loại thi đua loại hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!
Nếu viết hết ra thì có lẽ hàng chục trang giấy cũng không đủ hết những việc làm “bất bình thường” của bà Lai!
 Và bây giờ, khi vụ việc “Tập bài đạo đức” được phơi bày, dư luận đã thấy được trình độ thực sự của Thạc sỹ Đỗ Thị Lai, chúng tôi lại vô cùng hoang mang và cũng lại le lói hy vọng!
 Hoang mang vì nếu công lý không được thực thi thì sẽ có một cuộc “thảm sát” lần thứ hai sẽ diễn ra tại trường THPT Đồng Hòa vì bà Lai luôn nghi ngờ chúng tôi, bắt đầu cho điều tra từng giáo viên! Không khí trường tôi bây giờ thật sự căng thẳng và hoang mang!
 Hy vọng vào “đạo đức” và lòng tự trọng của bà Lai (một người được cho là nằm trong giới trí thức với ba tấm bằng thuộc loại “đẳng cấp”: cử nhân sinh học, cử nhân chính trị, thạc sỹ quản lí giáo dục) mà bị dư luận lên án là “trình độ không bằng học sinh Tiểu học” thì bà ấy nhận ra mình sẽ tự nguyện xin nghỉ hưu hoặc tự nguyện ra khỏi ngành giáo dục!
 Hy vọng với sự lên án mạnh mẽ của dư luận thì lãnh đạo ngành giáo dục sẽ có những biện pháp xử lí thích đáng, công lý sẽ được thực thi và chúng tôi có một người lãnh đạo mới do chính chúng tôi lựa chọn!
Hy vọng một ngày mai sẽ tươi sáng hơn trên ngôi trường mà chúng tôi đã 8 năm gắn bó khi không còn chịu sự đối xử nghiệt ngã bất lương của bà Lai nữa!
 Chúng tôi mong mỏi các cơ quan chức năng hãy vào cuộc, có biện pháp xử lý thích đáng!
Lời tâm sự:
Thiết nghĩ, các cơ quan chức năng không thể đứng nhìn và lấp liếm cho sự dốt nát này!
 Sự thật đã được phơi bày, sự độc đoán vô giáo dục trong quản lí của hiệu trưởng Đỗ Thị Lai có thể tiếp tục được tồn tại?
 Đau, nhưng phải chấp nhận! Hãy giảm bớt nỗi khổ cho giáo viên trường THPT Đồng Hòa!
Comment


Dư luận đang ì xèo về chương trình giảm tải. Đã qua 1 tháng đi học, nhưng nhìn chung các thầy – cô giáo chưa tính ra phải giảm cái gì, giảm như thế nào. Học sinh còn u u mê mê hơn. Theo bác, giảm tải là chuyện thật hay đùa?
- Đùa là thế nào, cả một chủ trương lớn, có điều chưa được hướng dẫn đến nơi đến chốn nên các trường đang lúng túng tự xử. Có người đề nghị phần “triết học” của lớp 10 nên giảm để dạy các em kỹ năng sống.
- Lớp 10 mà học triết khác gì vịt nghe sấm.
- Mình cũng không nên nôn nóng quá, bộ đã nói giảm thì trước sau sẽ có giảm. Chỉ lo không giảm mà lại tăng mới nguy.
- Đố ai dám tăng đấy.
- Nếu có thì cậu mất gì cho tớ?
- Một chầu bia bánh đa lạc luộc.
- Chuẩn bị đi chú em. Nghe đây: Ở một trường THPT quận Kiến An, Hải Phòng, nhà trường bắt học sinh lớp 10 phải mua thêm 3 cuốn sách, do một thạc sĩ viết.
- Sách gì?
- Sách “đạo đức” do chính cô hiệu trưởng biên soạn và trường in ra để phát hành, gồm: “Tập bài đạo đức”, “Tập bài khát vọng tuổi trẻ” và cuốn “Tài liệu dùng cho học sinh Trường THPT Đồng Hoà”. Tổng cộng 30.000đ.
- Chắc là sách quý?
- Quý hoá gì, sách viết: “Khạc nhổ, xỉ mũi phải tìm nơi thích hợp. Khi đi xe trên đường, muốn khạc nhổ thì phải lưu ý có người đang đi sau mình, đề phòng có gió thổi đờm hoặc nước dãi bay vào mặt người ta”, hoặc như: “Các cháu phải nói năng lễ phép, phải chiều chuộng ông bà vì người lớn tuổi thường khó tính (do cơ thể không được khoẻ)…
- Nghe không được “vệ sinh” lắm nhỉ, sách thế mà cũng bắt học sinh “tăng tải”.
- Thế có bị xử lí gì không?
- Xử lí là thế nào? Lại còn được khen là ý tưởng sáng tạo nữa đấy!
- Khen là khen thế nào?
- Đạn ấy mà! Bắn như bắn đại bác là trúng hết thôi!
!!!!
Lý sinh sự
(Lao động)
Các hình ảnh của cuốn "sách đạo đức" này:
[CENTER]
















0 Để lại nhận xét: